top of page

廸 石 明 德 學 校

       Trường Tư Thục Minh Đức Rạch Giá

詩篇  Vườn Thơ

敬愛的 文光,愛清,文壯,與各位校友們,

 

又一次來相聚,又一次來缺席。可惜可惜,太可惜!此時在遠方的我,祇好寄上幾句心語,給予你們鼓勵和打氣!

謹此順祝 : 安康愉快,圓滿成功!

 

楊老師

Cali trải qua mấy năm hạn hán trong tình trạng báo động thiếu nước, mọi người mong chờ trời mưa xuống cho cây cỏ hoa quả được tươi tốt. Sau khi đọc bài thơ Đếm Hạt Mưa Rơi của Trương Văn Tú với câu "lạy trời xin hãy ngừng mưa", đột nhiên Ái Thanh bỗng chợt nảy sinh cảm hứng nên xin mượn ý thơ "Đếm Hạt Mưa Rơi" để viết lên nỗi lòng người ở Cali.

 

Trần Ái Thanh

敬愛的老師與同學們,

 

看了您們所寄來的寶貴舊片與短文,確實令我太感動,心中感覺到一陣溫暖如春的回憶而作成「師情友義」這首詩,謝謝諸位。

 

敬祝大家心身安樂。

 

陳會容

Em xin chào tất cả quý thầy cô và các bạn, chúc quý vị luôn vui vẽ và mạnh khỏe.

Cám ơn ban biên tập đã đăng tải giùm bài thơ nhỏ, kỷ niệm một thời học sinh. Cám ơn các anh chị đã sưu tầm nhiều hình ảnh quý báu ngày xưa, dù dòng thời gian đã cuốn trôi đi và sự thay đổi của xã hội đã làm tiêu tan, nhưng tình cảm thầy trò, bạn bè vẫn còn nguyên vẹn trong chúng ta. Nay được nhìn lại hình ảnh xưa, một lần nữa đã khiến lòng em xao xuyến.

Em xin viết lên đây lòng chân thành cảm tạ tất cả những ai đã và đang cho em tình bạn và tình yêu tri kỷ.

 

Cẩm Nhung

敬愛的各位,

 

確實是無法能夠想像得到:現時我們大家還能夠分享到上世紀六十年代的珍貴照片。

此地不勝感激與敬佩黃河老師暨各位同學已為我們大家所做出的貢獻。

此時情緒順暢,潦淺數行,以表心意!

 

楊偉(德國)

Chào các anh chị,

 

Hôm nay tự nhiên nhớ chuyện xưa, nhớ hồi còn nhỏ, nhớ tuổi học trò, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, nhớ trường, nhớ lớp, nhớ những món ăn ngon ... Tự nhiên Nhung lại viết lên những giòng thơ mộc mạc của thuở học trò, Nhung xin gởi đến quý Thầy Cô và các bạn, chúng ta cùng quay về thời xa xưa nghe. Cám ơn ban biên tập nhiều.

 

Cẩm Nhung

不知幾時起,亦無法解釋,為何對明德學校,明德同學竟然有這一般說不盡,也道不完的感情。。。

 

陳文壯

Bài thơ đọc được hai chiều. Từ trên xuống và từ dưới lên. Có vài chữ thay đổi cho đúng luật. Enjoy!

 

Trương Văn Tú

Thưa các bạn trong Ban Biên Tập MĐ,

 

Hôm nay trời Toronto âm u, Nhung ngồi bên cửa sổ với ly càfê ngun ngút khói, bóng từng hạt mưa rơi tí tách u sầu, tiết trời trông thật ảm đạm, cộng tiếng gió vi vu như đang khóc thầm. Đứng trước một bức tranh vừa buồn lại vừa thương thương thế nầy, em chợt hình dung lên một mối tình chung thủy không hề phai của anh Bộ Sơ (李步初) và Chị Chiêu Tiên (楊昭仙). Nhìn những hạt mưa rơi trên bia đá của chị như tiếng lòng của anh đang tâm sự, chị nhất định đang mỉm cười trong lời nói yêu thương của anh. Đã bao năm nay, chị vẫn yên lòng an nghỉ, bởi chị biết tình cảm của anh dành cho chị.

 

Trong sự xúc động của bầu trời tĩnh mịch, êm đềm, em mạo muội viết lên lời tùy bút ngắn ngủi, mong chia sẻ vợi mọi người, và kèm theo một bài thơ nho nhỏ nói lên tiếng lòng người chung thủy.

 

Cẩm Nhung

Thân gởi tặng bài thơ cho cô: Phương, Huệ, Hoa Đỗ.

 

Trần Huệ Dung

bài thơ tiếng Anh, khi mình ngồi ăn cơm chiều, vợ thì đi làm chưa về, con thì ở xa, chẳng còn ai; một mình thui thủi ăn cơm rồi đột nhiên tiếng dế sau vườn lại kêu rộn rã. Trời đã vào thu, thế mà nắng Cali vẫn còn gay gắt. Cảm xúc vội bốc viết làm bài thơ bằng lời tiếng Anh …

 

Trương Văn Tú

Anh Thanh thân mến,

 

Chỉ một lần gặp anh trong ngày đại gia đình Minh Đức đoàn tụ hồi năm ngoái, nhưng có lẽ vì chúng ta đều là học sinh MĐ, nên có cảm giác rất thân, hay có lẽ anh em mình cùng có tính giàu tình cảm và thích mơ mộng nên vừa đọc bài thơ “Chuyện Tình Buồn” của anh đã làm em hồi tưởng ngay thời còn đi học với những chuyện tình thơ dại ngây ngô, nó thật dể thương. Em xin phép mạo muội nối tiếp “Chuyện Tình Buồn” của anh bằng chuyện tình nho nhỏ của tuổi học trò, hy vọng có thể đưa mọi người trở về quá khứ thân yêu và tạm quên đi hiện tại ….

 

Cẩm Nhung

悼念明德學校故校長:陳彰暉與郭步毅校長。

 

陳惠容

情人節,恭祝大家快樂 !

 

趙永濤

Ban Biên Tập (BBT) thân mến,

 

Mùa xuân sắp đến rồi, chắc BBT đang bận rộn để chuẩn bị đón xuân. Sau đây em gởi đến BBT bài thơ, nhờ BBT xem lại. Cám ơn..

 

Quí Hỹ

Hia Ta ơi, đọc những món ăn Rạch Giá của hia làm Nhung nhớ nhà quá, phải chi mình có thể quay ngược dòng thời gian, “dìa chợ Gạch Giá ăn một chận cho đã đời luôn”. Nhớ tới những ngôn từ đặc biệt của quê mình, tuy nó không văn chương hoa lệ, nhưng nó đầy sự ấm cúng tình người và chân thật, dễ thương làm sao ấy. Để cho buổi ăn thịnh soạn hơn, và để nhắc lại những quán ăn mà là dân Rạch Giá không ai không biết đến, Nhung xin gởi bài thơ đầy từ ngữ Gạch Giá quê tui. Xin nhờ ban biên tập đăng tiếp với những món ăn Rạch Giá, cám ơn nhiều.

 

Cẩm Nhung

Bài sau đây được viết trong ngày 80 thượng thọ của ba mình.Tiệc mừng được đãi ở nhà hàng cùng các ông bạn già của ba.Thư pháp 7 chữ 4 câu để chúc đại thọ được viết trước quan khách, và được viết trên vải lụa.

 

Trương Văn Tú

Để nhớ một lần ta đã …  ăn

Mùa xuân lại sắp đến và chúng ta lại nhớ về Rạch Giá. Nhớ nhiều nhất là những ngày còn đi học ở trường Minh Đức. Đọc những vần thơ của các bạn viết những kỷ niệm về mái trường xưa khiến ai xem cũng phải cảm động. Để góp một phần nào cho kỷ niệm trường xưa của chúng ta, tôi cũng cố gắng viết lên một vài kỷ niệm của mình. Tôi xin gởi đến quý thầy cô và các bạn bài thơ đơn sơ nói về trường sơ trung Minh Đức bốn mùa nhớ nhung.

 

Lưu Hán Thành

 

Bài thơ sau đây được viết cho ngày 80 thượng thọ của mẹ già.Thật sự tôi có nên vui mừng mẹ mình đã được 80 hay không. Nhưng cứ mỗi năm đi qua, nhìn cha mẹ già tôi càng cảm thấy cha mẹ hình như cứ xa dần tầm tay mà tôi thì không có một quyền năng nào để kéo cha mẹ tôi gần hơn nữa. Con Tạo nghiệt ngã thì cứ tàn nhẫn xoay vần.

 

Đúng ra đó là hạnh phúc của một đời người mà tôi phải tạ ơn trời đất. Nhưng sao trong lòng tôi cứ sợ hãi cái hạnh phúc ấy nó sẽ vội tan biến bất cứ lúc nào. Tôi đọc thơ cho mẹ tôi nghe, mắt thì cứ nhìn mẹ.Mẹ tôi trông không già tí nào.Có lẽ bộ đồ trẻ trung của mẹ tôi mang trong mình cho ngày thượng thọ.Tôi vội bậc khóc vì tôi biết đó chỉ là cái áo giả tạo để che dấu một cơ thể già nua.

 

“Nắng xuân” ân tình của mẹ tôi làm sao báo đáp. Ngoài việc không bướng bỉnh như xưa tôi không biết làm gì cho mẹ tôi cả, thì làm sao bảo tôi dám thốt ra lời “thảo tâm” với mẹ tôi chứ. Thôi thì cứ để trong lòng vậy

 

Trương Văn Tú

劉大姐,愛清您們好!

 

看完錄片,往事不斷出現眼前。只得以幾片陋詩抒發心田來贈送您們及諸位親友學生們。請別見笑!

Chào chế Ái Thanh và hia Ta cùng các bạn Rạch Giá,

 

Cám ơn hia Ta đã để hình ảnh xưa của quê mình lên mạng.Mỗi lần nhìn hình, Nhung đều rất nhớ quê, muốn khóc. Hôm nay lại một lần bị xúc động bởi những ngôn từ của quê mình, Nhung thấy lòng càng xôn xao và xúc động hơn, tiếng: “mình ên, đi dìa…” nghe dể thương và mộc mạc qúa, chỉ có dân Rạch Gía chính tông mới cảm nhận được cái đáng yêu của nó. Nhung thấy thương quê, nhớ quê quá nên đã viết lên tâm sự mình, mong được chia sẻ nổi nhớ niềm thương cảnh cũ năm nào nơi mình khôn lớn, nhờ anh chị đăng bài: “Em Dìa Sông Kiên” nầy trong trang MĐ dùm em. Cám ơn nhiều.

 

Cẩm Nhung

bottom of page